[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác / Chương 29: Chạm mặt
[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác
  • Nghe theo lời ba nuôi, Ngu Thư Hân và mẹ cùng nhau bắt xe về nhà để thu dọn hành lý, rồi bắt đầu tiến hành chuyển chỗ ở. Ngồi trên xe, mẹ Ngu Thư Hân cứ bồn chồn không thôi, bà trông con gái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Mẹ sao thế ạ?
  • Lo lắng mẹ bị gì, Ngu Thư Hân dịu dàng hỏi, gương mặt nõn nà dưới ánh đèn xe mờ ảo càng tăng thêm phần thu hút. Mẹ cô suy nghĩ gì đó hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói:
  • Mẹ của Thư Hân
    Mẹ của Thư Hân
    Mẹ lo cho chúng ta quá… Mẹ sợ ông Âu chỉ là nhất thời nổi hứng…lỡ chúng ta làm gì không tốt rồi gây thù với ông thì khó sống vui vẻ sau này.
  • Đây quả nhiên là suy nghĩ của những người đã sống trong nghèo khổ quá lâu, bất chợt nhận được vinh hoa phú quý, lại suy xét đủ điều chẳng dám tiến càng không dám lùi.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Mẹ đừng lo, còn có con ở đây.
  • Thiếu nữ khẽ cười, ánh mắt lay động, con ngươi trong trẻo, trông vô cùng sinh động. Cô tựa như tia nắng xoa dịu cõi lòng cô tịch của người mẹ đơn thân, khiến bà yên tâm cực kỳ. Sau chấn thương tâm lý từ cái chết của người chồng cũ, bà dường như khép nép hơn hẳn, không dám thể hiện bản thân của mình quá nhiều. Nhưng con gái bà thì khác, con bé mạnh mẽ, kiên cường tựa một đoá cúc dại, nhẹ nhàng lay động tâm hồn người khác.
  • Bà yếu đuối sợ hãi bao nhiêu thì con bà kiên cường bấy nhiêu. Không biết con bé này giống ai thế nhỉ? Bà thầm nghĩ, rồi lại mỉm cười.
  • Mẹ của Thư Hân
    Mẹ của Thư Hân
    Ừm, mẹ tin con.
  • Mẹ Ngu Thư Hân cười, khoé mắt ươn ướt nước mắt. Mùa xuân đã bắt đầu lan nhanh đến khắp phố phường, nhìn từ trong xe, thiếu nữ đã lờ mờ thấy được những gian hàng bày biện giấy đỏ nến vàng, dường như chỉ đặc biệt dành cho ngày Tết. Mọi năm cô với mẹ đều không có dịp đón giao thừa, vì bình thường mẹ cô hay làm thêm ca để tích tiền dự trữ cho cô đi học. Năm nay thì khác, cô muốn cùng mẹ đón giao thừa, cùng nhau ăn sủi cảo và xem pháo bông.
  • Ước nguyện một đời của mẹ cô là mong Ngu Thư Hân hạnh phúc. Còn ước nguyện của cô là mong mẹ cả đời hạnh phúc, luôn luôn ở bên cô.
  • Nhanh chóng trở về nhà lấy đồ, Ngu Thư Hân cùng mẹ chuyển qua biệt thự của ông Âu để sống. Biệt thự của ông Âu được thiết kế theo lối truyền thống phương Tây với đèn chùm và cầu thang dài miên man sang trọng. Gam màu chủ đạo là vàng ấm và trắng, khiến cho ngôi nhà không bị lạnh lẽo mà ngược lại, càng toát ra vẻ mê li, cao sang thuộc về một quý tộc thời xưa. Ở trên tường treo rất nhiều bức tranh gia đình của ông Âu, đặc biệt là hình cưới của ông cùng vợ của mình. Tỉ mỉ quan sát hồi lâu, cô nhận ra mẹ của mình rất giống với người phụ nữ trong tranh, có thể nói là giống đến tám chín phần. Bởi lẽ cả hai đều mang gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn cùng đôi môi chúm chím, khác một cái là sóng mũi mẹ cô hơi gồ, nên tổng thể tạo ra một nét đẹp tinh nghịch hơn, chứ không dịu dàng thùy mị như vợ ông Âu.
  • Dàn ly thủy tinh tuyệt đẹp được xếp gọn gàng trong tủ, Ngu Thư Hân hơi ngước mặt nhìn lên, dựa vào ký ức của nguyên chủ để tìm đến phòng của Âu Dương Tín Phong. Theo những gì cô được biết, nguyên chủ của kiếp trước cực kỳ ngưỡng mộ cậu chủ nhà họ Âu, cô ấy đã trúng tiếng sét ái tình với anh từ lần đầu gặp mặt và cho đến tận khi hơi thở cuối cùng trút khỏi buồng phổi yếu ớt, cô ấy vẫn hoài mong một chút tình yêu đến từ cậu trai lạnh lùng ấy. Nực cười thay cho một tình yêu không trọn vẹn, ngưỡng mộ thay cho một con người yêu hết mình với tuổi trẻ.
  • Cô biết Âu Dương Tín Phong sẽ theo nếp cũ mà về dinh thự này, và điều cô muốn là tìm cách để dụ Tín Phong đi. Từ lần đầu gặp mặt, cảm xúc còn sót lại trong lòng nguyên chủ đã đả kích rất nhiều đến cô, khiến cô không nhịn được mà thầm có hảo cảm với anh. Nhưng Ngu Thư Hân không phải là một kẻ ngu, có chết cô cũng không để bản thân vướng vào ái tình, nhất là với một người không yêu mình.
  • Cô chỉ muốn dụ anh đi trong một thời gian ngắn, để hai người tránh gặp mặt nhau càng nhiều càng tốt. Rồi sau khi cô kiếm đủ tiền, cô sẽ dọn ra ở riêng mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ông Âu nữa. Cô đành phải xin lỗi cậu chủ họ Phong trong âm thầm, rồi tiếp tục kế hoạch của mình.
  • Quả nhiên khi cô vừa bước vào phòng đã bắt gặp Âu Dương Tín Phong đang bực bội cởi cà vạt. Gương mắt điển trai của anh đỏ bừng vì rượu, nét phong trần ẩn hiện như có như không. Sườn mặt nam tính bị ánh đèn chiếu xuống, làm nó thêm phần mềm mại, có nét nhu mì thuộc về mẹ của anh. Anh mị mắt, nhác thấy bóng hình Ngu Thư Hân đứng ở trước phòng, liền mỉm cười chào hỏi:
  • Tín Phong
    Tín Phong
    À, ra là muốn tự mình dâng đến cửa à?
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Hả cái gì dâng đến cửa?
  • Thiếu nữ mờ mịt hỏi lại, nhận lại chỉ là nụ cười khinh khỉnh của thiếu gia.
  • Tín Phong
    Tín Phong
    Tất nhiên là cô, muốn dâng bản thân mình đến cửa phòng tôi.
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Để đá anh xuống giường à?
  • Ngu Thư Hân thật thà hỏi lại, nhận được cái liếc mắt đầy xem thường của Âu Dương Tín Phong.
  • Tín Phong
    Tín Phong
    Tôi nói rõ với cô một điều, cô không bao giờ sánh bằng em gái tôi. Nên đừng ảo tưởng địa vị gì ở đây nữa.
14
Chương 29: Chạm mặt